Lén lút cùng cha giám đốc già nhưng chim bự

Em nói nhanh đi, đừng chọc điên anh ” Thư cúi đầu, tóc rũ xuống che khuôn mặt đẫm lệ, thú nhận một phần sự thật: “Nam có lần khám thai cho em, anh ta… sờ soạng em, em sợ quá không dám nói, anh ta quay clip uy hiếp em, em không muốn anh biết.”
Hoàng đỏ mắt, đứng bật dậy, đấm mạnh vào tường, tiếng “rầm” vang lên như xé tan không gian, ” Thật sự chỉ là chạm thôi sao, chỉ vậy mà em giấu anh, em sợ gì chứ, em đùa anh hả” Thư quỳ xuống sàn, ôm chân anh, “Anh, em sợ mất anh, sợ anh không tin em, em không muốn gia đình mình tan nát.” Hoàng thở dốc, tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng run: ” Em nghĩ anh là con nít sao, em còn chưa nói hết ra sao”? Gió lạnh thổi qua hẻm, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư đã vỡ một nửa, liệu cô sẽ đứng vững hay gục ngã khi Nam quay lại với chiêu trò mới ở giai đoạn sau? Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa cũ. Điện thoại rung lên từ số lạ: “Thư, anh Nam bảo em chuẩn bị, tối nay anh ấy tới lấy câu trả lời cuối.” Thư hoảng, tay run gọi lại, không ai nghe, cô nhắn Nam: “Anh đừng tới, tôi không muốn gì hết, anh để tôi yên.” Nam trả lời qua điện thoại, giọng lạnh lùng: “Em không chọn thì anh chọn cho em, tối gặp.” Thư thả điện thoại xuống, ôm mặt, “Hắn không buông tha, mình phải làm sao,