Húp em rau non ngoan hiền vừa chăn được vài hôm

Ngực cô căng mọng đầy sữa, không mặc áo lót, núm vú in hằn qua lớp áo thun mỏng màu trắng, rung nhẹ mỗi khi cô cử động, vòng eo tròn trịa ẩn dưới chiếc quần lửng vải mềm ôm sát, làn da trắng hồng phơn phớt mồ hôi, tóc dài buộc cao lòa xòa vài sợi dính vào cổ ướt át. Cơ thể nàng âm ỉ. Thư quay vào bếp, rót một cốc nước lọc từ bình nhựa trên bàn, tay hơi run làm nước sóng sánh ra ngoài, “Anh uống nước đi, em lau nhà tiếp đây,” cô đặt cốc trước mặt Nam, cố giữ khoảng cách, rồi tiếp tục lau nhà. Thư rên nhỏ:
“Ư… anh… đừng mà…”
“Em không muốn đâu, anh dừng lại đi…”
Nhưng cơ thể phản bội, chân cô run không đẩy anh ta ra, hơi thở dồn dập. Thư đỏ mặt, tay ngừng lau, “Anh nói vậy em xấu hổ lắm, em không muốn nghe những lời đó đâu” giọng cô run run, tim đập nhanh, cơ thể nóng ran dù cô không muốn. Qua lớp kính mờ, bóng dáng một người đàn ông cao gầy hiện lên dưới mưa, chiếc áo blouse trắng ướt sũng dính chặt vào người. Nam cười, “Ừ, anh ghé thăm Thư và bé, mưa lớn quá, ngại quá làm phiền vợ chồng em,” giọng tỉnh bơ. Thư hốt hoảng, “anh Hoàng về rồi, anh tránh ra nhanh lên,” cô đẩy Nam ra, tay vội kéo quần lên, chỉnh áo, tóc tai rối bời, lòng đập thình thịch, “Anh ấy mà thấy thì chết em mất.” Nam nhếch môi, “Chưa xong đâu, lần sau anh sẽ cho em nhớ lại cảm giác quen thuộc” anh ta chỉnh lại áo blouse, bước ra sofa ngồi như không có gì.