Em gái chuppy cực múp sợ dính bầu nên van xin bắn ra ngoài

Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Tại quán cà phê nhỏ, ánh đèn mờ ảo hắt lên tường gỗ, mùi cà phê rang thơm thoảng trong không gian kín đáo, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa cũ. Thư run: “Dạ, em không sao, chỉ mệt do chăm bé thôi,” nhưng tim cô đập thình thịch, sợ anh nhìn thấu. Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Trưa đến, bầu trời vẫn phủ mây mờ, không mưa nhưng không khí ẩm ướt, se lạnh. Về nhà, Thư giấu USB vào hộp trang sức dưới đáy ngăn kéo, tay run khi đóng lại, lòng mâu thuẫn: “Hắn nói xóa clip rồi, nhưng sao vẫn theo dõi mình, bàn tay hắn… Không, mình không nên vậy.” Hoàng ôm Thư từ sau khi cô lên giường, thì thầm: “Vợ, anh yêu em nhiều lắm đó biết không hả” giọng dịu nhưng chắc. Tại quán cà phê nhỏ, ánh đèn mờ ảo hắt lên tường gỗ, mùi cà phê rang thơm thoảng trong không gian kín đáo, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa cũ. Hoàng khựng lại, tay siết nhẹ vai cô, giọng thoáng lạ: “Vợ, em sao vậy, em còn mệt hả?” Thư lắc đầu, “Dạ, không sao đâu anh, do anh làm em đừ người tối qua đó,” nhưng bàn tay cô dưới chăn run nhẹ, lòng rối: “Anh nghi gì rồi sao nổi, mình không được để anh biết.” Hoàng gật đầu, xách cặp đi, nhưng